Kết thúc trận tranh hạng Ba, cũng là trận đấu cuối cùng của Olympic Việt Nam tại ASIAD 18, HLV Park Hang-seo ngồi cúi mặt, thẫn thờ trong cabin đầy buồn bã. Đấy là một trong những hình ảnh ấn tượng nhất của Việt Nam tại ASIAD 18. Một hình ảnh rất người, rất đời thường của ông Park hay bất kỳ người Việt nào khi chứng kiến trận thua đầy tiếc nuối của đội tuyển trước UAE.
Ông Park có một thói quen, trước mỗi trận đấu, ông thường cúi mặt và nhắm mắt trong cabin sau nghi thức hát quốc ca giống một người ngủ gật. Thế nhưng, nếu quan sát kỹ thì đấy là một trong những giây phút mà ông Park tĩnh tâm và cũng có vẻ giống cầu nguyện điều may mắn dành cho đội bóng của mình.
Hay như trong loạt “đấu súng” của Olympic Việt Nam trước UAE, ông Park thậm chí đã không còn đứng yên vì quá căng thẳng. Ông chọn cách quỳ bên đường pitch và nhắm mắt theo mỗi đường bóng. Đấy không phải lần đầu tiên, ông Park trải qua cảm giác căng thẳng như vậy. Còn nhớ, tại VCK U23 Châu Á, khi U23 Việt nam bước vào loạt “đấu súng” với U23 Iraq, ông Park thậm chí đã đứng sau cabin mà không dám nhìn vào những loạt sút của các học trò.
Đó là những khoảnh khắc mà chắn chắn với ông chứa đựng quá nhiều cảm xúc. ASIAD 18 cũng vậy, đó là lần thứ 2 ông Park mang đến những điều tuyệt vời nhất cho bóng đá Việt Nam. Với việc lần đầu tiên Olympic Việt Nam lọt vào bán kết, đã mang đến một niềm vui vô bờ bến, một niềm tự hào với cả triệu người dân. Những ngày “trăng mật” khó quên.
Sau những thành công của U23 Việt Nam tại giải U23 Châu Á cũng như ASIAD 18, HLV Park Hang-seo đang cho thấy ông là người “truyền lửa”, mang khí phách, cốt cách, tinh thần của người Việt ra đấu trường châu lục.
Khi bắt đầu bước vào chuẩn bị cho kế hoạch săn huy chương ASIAD 18, HLV Park Hang-seo đã nói rằng: “Chúng tôi thi đấu không chỉ cho những khán giả có mặt ở Indonesia, những người hâm mộ bóng đá mà còn cho người dân Việt Nam ở quê nhà. Đó là cách chúng tôi đáp lại tình cảm của họ”.
Đội bóng của ông chính là nguồn cảm hứng để khơi dậy niềm tự hào dân tộc.
Và trước trận tứ kết gặp U23 Syria, một hình ảnh khác trong phòng thay đồ ghi lại lời ông Park truyền tải với các cầu thủ trước trận đấu. Ông nói rằng: “Chúng ta là người Việt Nam, các bạn rõ chưa?”. Đấy là một chiêu làm tâm lý. Ông thầy người Hàn Quốc hiểu rõ sự tự tôn và tinh thần vì màu cờ sắc áo của người Việt Nam có ảnh hưởng lớn như thế nào.
Và trong phòng họp báo, lời đầu tiên ông Park chia sẻ cùng dành cho triệu người dân ở Việt Nam, đó là: “Hôm nay chúng ta đã đạt được bước tiến lớn về khả năng thi đấu. Tôi rất cảm ơn sự nỗ lực của các cầu thủ. Chiến thắng này tôi xin dành cho người hâm mộ Việt Nam”.
Ngay sau tiếng còi mãn cuộc trận tứ kết vang lên, hàng chục nghìn người dân trên cả nước đã đổ ra đường phố Thủ đô ăn mừng chiến thắng của Olympic Việt Nam. Họ là những sinh viên, học sinh, người lao động cùng nhau tụ lại. Và chủ yếu trong đó là những người trẻ, thế hệ đang được truyền cảm hứng từ những cầu thủ mang trên mình màu cờ sắc áo của Tổ quốc.
Sau trận thua Hàn Quốc ở bán kết, có lẽ đó là lần đầu tiên HLV Park Hang-seo nhận những lời chỉ trích dữ dội đến từ cộng đồng mạng. Thế nhưng, ông cũng chấp nhận điều này một mình giống như việc nhận trách nhiệm về trận thua trong phòng thay đồ với tư cách HLV.
Đặc biệt, trong số những người chỉ trích ông Park thì có cả một bộ phận mới hôm qua thôi còn hết lời ca tụng ông và các học trò. Mượn lời một bình luận viên truyền hình để chia sẻ về điều này: “Trước đây, khi mạng xã hội chưa phát triển, các tương tác của người hâm mộ có thể không đến được với các cầu thủ. Thực tế thì những bình luận vẫn xuất hiện, chẳng kém so với bây giờ. Điều khác biệt là khi mạng xã hội, đặc biệt là facebook xuất hiện thì những bình luận xuất hiện tràn lan trên các diễn đàn, trên các phương tiện thông tin đại chúng.
Nhiều ý kiến trái chiều cũng đã gây ra những tranh luận gay gắt. Và rõ ràng nhờ có mạng xã hội mà người hâm mộ đã có tiếng nói, sức mạnh hơn rất nhiều. Phản ứng của họ có ảnh hưởng nhất định đến cầu thủ và ban huấn luyện.
Tất cả đều nỗ lực làm hết sức, nhưng khi thấy người hâm mộ họ nói câu gì đó, khiến họ phải suy nghĩ. Thực sự làm thì khó, khi bình phẩm chỉ cần lên mạng xã hội cần 5-6 giây gõ ra thôi và không quan tâm những gì diễn ra sau đó. Và một bộ phận anh hùng bàn phím ấy đang khiến cho nhiều giá trị bị đảo lộn, kể cả những tình yêu màu cờ sắc áo chân chính”.
Với ông Park và Olympic Việt Nam, chắc chỉ những ai từng sang tận Indonesia cổ vũ mới có thể chia sẻ với những gì mà thầy trò ông phải trải qua. Tuyệt nhiên không có lời kêu ca, oán trách thầy trò HLV Park Hang-seo. Có nhiều CĐV không ngại chia sẻ, họ thương các cầu thủ nhiều hơn. Bởi nhìn cách họ vật vã chống lại đối thủ hơn hẳn về đẳng cấp với một nền tảng thể lực không tốt thì thua trận như một điều tất yếu.
Thế nhưng, điều ông Park đối diện và gặp áp lực nhiều hơn cả chính là truyền thông đến từ Hàn Quốc. Trong cuộc họp báo trước trận, ông Park là tâm điểm của mọi sự chú ý. Khi được một phóng viên Hàn Quốc đặt câu hỏi “gặp Hàn Quốc, ông cảm thấy như thế nào?”, ông Park trả lời: “Tôi rất yêu đất nước Hàn Quốc của mình nhưng tôi đang là HLV trưởng của Việt Nam. Tôi sẽ cố gắng hết khả năng để hoàn thành trách nhiệm của mình. Tôi hạnh phúc vì được làm việc cho đội tuyển Việt Nam. Tôi sẽ cố gắng để truyền những gì tốt nhất cho các cầu thủ và không thấy có gì đặc biệt trong chuyện đối đầu với đội bóng quê hương cả”.
Một câu chuyện điển hình là, sau khi có những chia sẻ với phóng viên Việt Nam vào ngày hôm sau trận bán kết tại sảnh khách sạn, HLV Park Hang-seo tiến đến trò chuyện cùng 3 phóng viên Hàn Quốc. Ông muốn các phóng viên đồng hương thông cảm về việc này.
Anh Hà Nhật Đoàn – cán bộ truyền thông của VFF cũng thông tin thêm với 3 phóng viên này về quy tắc làm việc là muốn phỏng vấn những vấn đề của đội tuyển U23 Việt Nam thì sẽ phải liên hệ trước và VFF sẽ có trách nhiệm trả lời, HLV Park Hang-seo chỉ tập trung cho vấn đề chuyên môn ở các trận đấu.
Sau trận thua Hàn Quốc, trên mạng xã hội cũng xuất hiện rất nhiều tài khoản giả mạo HLV Park Hang-seo, đưa ra những thông tin gây tranh cãi. Đó là những thông tin rất bất lợi cho Việt Nam cũng như ông thầy người Hàn. Ông Park khẳng định:”Tôi không tham gia mạng xã hội và không biết đó là cái gì. Tôi còn không cả dùng email, tôi là người của thời đại analog chứ không phải thời đại digital”.
Như trợ lý ngôn ngữ Lê Huy Khoa từng chia sẻ trên facebook trước trận gặp Hàn Quốc thì: “Qua đây, cũng xin lần đầu tiên nói thật tình về cách làm việc của êkíp người Hàn Quốc ở đội tuyển Quốc gia chúng ta, đây là một êkip tôi cho rằng hoàn thiện, đầy đủ, trách nhiệm và cực kỳ nghiêm túc. Nhưng bây giờ chúng ta sẽ gặp Hàn Quốc. Thật khó xử cho êkíp người Hàn ở đội tuyển chúng ta, bên tình bên nghĩa, bên nào nặng hơn đây. Họ lại bắt đầu nói về trận gặp Hàn Quốc và phải làm thế nào”.
Với các cầu thủ Việt Nam, họ không chỉ coi HLV Park Hang-seo là người thầy mà còn là người cha theo đúng nghĩa. Đến đây, tôi chợt nhớ đến buổi trò chuyện cùng HLV Park Hang-seo hồi tháng 6, khi ông còn đang chuẩn bị cho kế hoạch ASIAD. Khi được hỏi về bí kíp để kết nối tập thể đội bóng, ông Park đã chia sẻ rằng: “Dù là khi làm HLV ở Hàn Quốc cũng như lúc nhận lời dẫn dắt đội tuyển Việt Nam thì tôi luôn tâm niệm một điều: không hề có khoảng cách nào giữa tôi so với các thành viên khác trong đội bóng.
Khi ở trong sân thì tôi là HLV trưởng, nhưng bên ngoài sân thì tôi có thể là thầy, là cha, là bạn của các cầu thủ, tuỳ vào từng trường hợp khác nhau, nói một cách khác thì tôi đóng vai trò như là một tiền bối, một chuyên gia lớn tuổi với họ.
Trở ngại lớn nhất của tôi ở Việt Nam là không thể trực tiếp giao tiếp với cầu thủ do rào cản ngôn ngữ, nên khi mới tới đây tôi đã đề ra bộ quy tắc ứng xử của đội tuyển về những gì các cầu thủ được làm và những gì họ không được làm rồi yêu cầu mọi người làm theo. Còn sự hài hước mà tôi duy trì ở đội tuyển chính là cách để tôi xoá tan hàng rào ngăn cách về ngôn ngữ giữa tôi với các cầu thủ”.
Chắc hiếm có một HLV nào lại chăm lo đến miếng ăn, giấc ngủ và cả những sinh hoạt đời thường cho cầu thủ như ông Park. Ông sẵn sàng bóp đầu, quan tâm, chăm sóc cầu thủ kèm theo những cử chỉ đáng yêu như chụp ảnh “tự sướng” cùng. Tất cả những gì ông có thể làm là tạo ra được một tập thể có tính thống nhất, hòa đồng, vui vẻ. Điều khiến mỗi cầu thủ xúc động nhất là khi phải chia tay những cầu thủ trong các đợt chốt danh sách, HLV Park Hang-seo đều nói chuyện riêng với từng người và an ủi giống như trách nhiệm của một người cha.
Sau trận đấu cuối cùng tại ASIAD 18, HLV Park Hang-seo chia sẻ: “Tôi và các cầu thủ đã chuẩn bị cũng như chiến đấu hết mình trong từng trận. Chúng tôi vượt qua khó khăn về chuyện ít thời gian hồi phục. Dù thất bại trong trận tranh HCĐ, nhưng tôi tin đây vẫn là giải đấu tốt, là bài học tốt cho các cầu thủ trong tương lai.
Tôi không có ý định làm thay đổi bóng đá châu Á. Nhưng tôi tin bóng đá Việt Nam có thể vươn lên top đầu châu lục sau giải đấu này. Chúng tôi sẽ cố gắng cùng nhau để hiện thực hóa tham vọng đó”.
Còn bây giờ là lúc, các cầu thủ trở về trong vòng tay người hâm mộ. Họ là những “đứa con” ngoan của thầy Park đã và đang viết nên những trang sử mới cho bóng đá Việt Nam.
Tất cả sẽ không thể quên được hình ảnh ông Park đặt tay lên ngực và nhẩm theo quốc ca Việt Nam trước mỗi trận đấu. Đó là khoảnh khắc đầy xúc động những cũng đầy giá trị đến từ một người ngoại quốc đến Việt Nam làm việc.